Cũng vì khó khăn quá nên khi cưới xong, bố mẹ dự định sau 2 năm mới sinh con để có để điều kiện lo cho con tốt hơn, nhưng 1 năm sau khi cưới mẹ đã hoài thai con mà không biết. Bị thai hành, mẹ tìm sách báo đọc và tự suy ra những bệnh như gai cột sống, thần kinh tọa… vì lúc nghén mẹ đau lưng kinh khủng.
Đến khi vượt qua được những cảm giác ngượng ngùng vì sợ bác sĩ, mẹ "lên dây cót" đi khám thì được biết đã có con hơn 2 tuần. Một cảm giác lạ lẫm rồi mừng vui chợt vỡ òa trong mẹ. Mẹ mừng vì từ nay mẹ đã có con, một thiên thần bé nhỏ của riêng mẹ. Dù chưa biết là trai hay gái nhưng mỗi khi nghĩ đến con, mẹ cảm thấy trái tim mình nghẹn lại. Mọi vất vả đời thường dường như bị ngăn cản lại, mẹ thao thức từng đêm để trò chuyện cùng con, tưởng tượng con lớn lên từng ngày. Ý nghĩ sắp được nhìn thấy con làm mẹ được chắp thêm đôi cánh để vượt qua mọi nghiệt ngã của cuộc đời.
Rồi ngày con ra đời cũng đến. Sau những vật vã của giờ vượt cạn, mẹ đã hạ sinh con, một bé trai nặng 3,6kg nhìn thật dễ thương. Đêm đầu tiên có con, mẹ không ngủ được, sợ ôm con quá mạnh làm con đau, sợ ngủ quên con sẽ đói… Ôi, những cảm giác ấy mẹ tưởng chừng như mới hôm qua, vẫn nguyên vẹn và tinh khôi…
Rồi con biết hóng chuyện, con biết lẫy… Đó là những khoảnh khắc không thể quên được. Mẹ tưởng chừng mọi điều kỳ diệu nhất trên cuộc đời này chỉ có thể tồn tại ở nơi con… Cho đến ngày con bị ốm. Trận ốm đầu tiên cũng là lúc mẹ biết con bị căn bệnh nan y: tim bẩm sinh. Đối với mẹ, không còn gì đau đớn hơn. Mẹ bị mất phương hướng, mọi thứ xung quanh mẹ đều sụp đổ.
Mẹ đau từng đêm khi nhìn thấy con mà không biết phải làm gì để chia sẻ, để bảo vệ thiên thần của mẹ. Mẹ cầu xin mọi điều tốt lành sẽ luôn ở bên con và mẹ bắt đầu tin rằng thế giới tâm linh là có thật khi hằng đêm mẹ thật tâm nguyện cầu xin cho con được bình yên và mạnh khỏe để lớn lên như bao đứa trẻ khác.
Rồi ngày phẫu thuật tim cho con cũng đến. Mẹ sợ, sợ những điều không muốn xảy ra có thể đến… nhưng mẹ phải dứt lòng giao con cho bác sĩ. Đó là những phút giây mẹ như không còn tồn tại, cho đến lúc mẹ được báo tin ca phẫu thuật thành công và mẹ lại được nghe con cất tiếng gọi mẹ từ đôi môi hồng hào xinh xắn… Mẹ hiểu rằng giờ phút ấy mẹ đã được hồi sinh…
Bây giờ con trai bé bỏng ngày nào của mẹ đã tròn 10 tuổi. Con đã là một cậu bé cao lớn, khỏe mạnh, học chỉ khá hơn một tí thôi (như con nhận xét), nhưng rất ngoan và yêu mẹ. Hằng ngày, mẹ con ta cùng đến trường và cùng về nhà. Những buồn vui trong học tập con đều chia sẻ cùng mẹ. Nhìn vào mắt con, mẹ thấy một tình yêu và niềm tin tuyệt đối. Tuyệt đối như một ngày con nhìn thấy mẹ khóc, choàng tay ôm mẹ, con thì thầm: Mẹ đừng buồn, mẹ còn có con mà…
Chàng trai của mẹ, ở cuộc đời này, mẹ cần có con biết bao…